Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

Vịt quay Bắc Kinh


14:48 30 thg 9 2011Công khai38 Lượt xem 59

Hôm qua ngày lành tháng tốt, Sóng được mấy người bạn mời đi nhậu ở mấy nơi. Hỏi rằng nhậu thứ gì, ở đâu thì ôi thôi, một lô lốc các quán hấp dẫn…Nào Hoa Lư với rùa rang muối, nào Mộc Thạch Quán với gà Hơ mông hấp hành, nào ZenTa với lẩu nấm, Hương rừng 1 với chồn hương 4 món… Nhưng rồi Sóng quyết định nhận lời đi nhậu với món “Vịt quay Bắc Kinh” ở nhà hàng Đại Thống của người Tàu, bởi lâu nay Sóng cũng có lần nghe tới món này. Thật hấp dẫn vô cùng các bạn à.

Nói đến món vịt quay thì có một số ít người nghĩ ngay đến vịt quay Bắc Kinh. Tuy nhiên cũng rất nhiều người chưa biết. Theo Wikipedia, vịt quay Bắc Kinh được mô tả như sau:
Vịt quay Bắc Kinh là một món ăn đặc sản nổi tiếng từ Đông Bắc Trung Quốc, đặc biệt là ở Bắc Kinh. Đặc trưng của nó là da vịt mỏng, giòn, màu vàng sậm. Nhiều nhà hàng phục vụ món da và món thịt riêng. Vịt Bắc Kinh to, béo sau khi được quay trong lò lửa lớn được nhà hàng lạng lấy thịt và da phục vụ cho khách, riêng phần xương còn lại được hầm để nấu món súp. Lai lịch món này có lẽ từ thời nhà Nguyên (1206-1368). Đến đầu thế kỷ 15, món này đã nổi tiếng được các vua chúa nhà Minh ưa thích. Vịt quay Bắc Kinh được người Bắc Kinh tự hào làm thương hiệu riêng khi đề cập đến văn hoá ẩm thực thủ đô Bắc Kinh cho người nước ngoài.

Chính vì nổi tiếng như thế nên trong một chuyến du ngoạn ở Bắc Kinh cách đây đã lâu, có câu chuyện tiếu lâm về “Vịt quay Bắc Kinh” mà Sóng đã được nghe kể, nhân thể post lên mạng để cùng giải trí.

Tử Cấm Thành - Bắc Kinh
Có một thương gia rất giàu có của nước Nam nọ, có vài tài vặt, nghe tiếng món vịt quay Bắc Kinh đã lâu nhưng chưa được một lần thưởng thức, bèn làm một chuyến du ngoạn đến Thủ Đô Bắc Kinh hoa lệ, vào khách sạn – nhà hàng nỗi tiếng 5 sao, kéo ghế, rung đùi và vẩy tay:
-  Ê, bồi, cho một vịt quay Bắc Kinh nhé.


Xui cho vị thương gia nọ, hôm đó nhà hàng quá đông khách nên vịt Bắc Kinh đã hết từ lúc 10 giờ. Nhưng với danh tiếng của một nhà hàng khách sạn 5 sao tầm cỡ quốc tế này, không lẽ lại bị mất mặt bởi không đáp ứng nỗi mòn ăn truyền thống khoái khẩu của dân Tàu trước một yêu cầu nhỏ nhoi của người ngoại quốc, người quản lý nhanh nhảu đáp: Dạ có ngay, có ngay, và sau đó sai đầu bếp chạy ngay ra chợ mua một chú vịt khác thế vào. Với tay nghề có hạng, các chuyên gia đầu bếp đã làm xong món vịt nỗi tiếng này sau 15 phút và một em chân dài lễ phép bưng lên bàn một con vịt quay còn nguyên con, nóng hổi :
-  Dạ kính mời ngài dùng ạ.


Lão thương gia này chưa ăn ngay, nhìn ngắm con vịt một hồi, sau đó dùng mũi ngửi cái đầu, lại dùng mũi ngửi cái phao câu vịt và không ăn, kêu bồi bàn lại phán rằng:
-  Vịt này không phải là vịt Bắc Kinh, mà là vịt Thâm Quyến, yêu cầu phải là vịt Bắc Kinh cho tôi.

Người quản lý giật mình, sao cái lão này tài thế, chỉ cần ngửi phao câu vịt mà biết ngay rằng đó không phải là vịt Bắc Kinh. Tuy nhiên cũng phải cố gắng giử khách, bèn sai đầu bếp quay con vịt khác, với các gia vị, kiểu cách chế biến đặc trưng của món này rồi bưng lên cho vị thương gia nọ.
Cũng như lần trước, sau khi ngửi đầu và phao câu vịt, lão thương gia không ăn, trả lại và bực mình quát rằng:
-  Sao nhà hàng này tệ và dối trá, lừa khách như vậy, đây là vịt Thượng Hải chứ đâu là vịt bắc Kinh !


Vịt đồng Sóc Trăng
Ông quản lý toán mồ hôi, không khéo bị chủ đuổi, bèn tìm mọi cách cho bằng được để có một con vịt Bắc Kinh chính hiệu, dù giá rất đắt, quay lên và dọn ra mời khách.
Lão thương gia lần này sau khi liếc qua cô bồi bàn xinh như mộng, bèn ngửi ngay cái phao câu con vịt, trầm ngâm một lúc và bằng thái độ quả quyết chắc chắn là vịt Bắc Kinh, với bụng đói bởi chờ quá lâu, bèn chén một hơi kết cả con. Trà nước xong xuôi, lão ung dung trở về phòng nghĩ  tại khách sạn này.

Chưa kịp thay đồ để làm một giấc, bỗng nghe mấy tiếng gỏ cửa: cộc, cộc, cộc. Lão ra mở cửa phòng. Trước mắt là cô phục vụ bàn xinh đẹp hồi trưa bưng món vịt quay Bắc Kinh lên cho lão.
-  Cô muốn gì ? lão hỏi.
-  Dạ thưa ngài , xin phép cho cháu hỏi ngài vài câu và nhờ ngài giúp được không ạ, cô kia đáp.
-  Được cô cứ nói.
-  Dạ thưa, ngài thật là tài, giỏi. Ngài chỉ cần ngửi phao câu vịt mà biết nó xuất xứ ở đâu. Còn cháu đây đã 20 năm lưu lạc xứ người, không biết mình quê quán ở đâu, nhờ ngài chỉ giúp.

Thoáng một vài giây , lão thương gia trả lời:
-  Dễ thôi, tưởng gì chứ đó là chuyện nhỏ, để ta giúp.

…….
Thế là chỉ sau 15 phút, cô gái nọ đã biết được quê quán mình.

Vịt Bạc Liêu
…….
Tiếng lành đồn xa, lão thương gia đã trổ tài và giúp đỡ rất nhiều cô tìm lại được nơi chôn rau cắt rốn. Và cũng từ đó, lão thương gia nọ bỏ luôn nghề kinh doanh, chuyển hẳn sang nghề tìm xem quê quán cho các cô, các bà lâu nay mất gốc.
(kho tàng tiếu lâm thời hiện đại).
Vịt nướng ở Bằng Tường -TQ

Quảng trường Thiên An Môn - TQ

4 nhận xét:

  1. ka ka ka ...hỉu rùi, hương gia này...tài quá. chcu1 mững gã, chia buồn cùng...mấy ẻm trót nhớ tìm gốc gác.
    Sếp Kiên, sao sếp đi chơi, úp cái hình lên mà lựa tấm gì bỏ hai tay ra sau lưng nhìn rầu thế hả sếp ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. trời, còm xong mới thấy sai tùm lum, thương thì ghi hương, chcu1 thì ghi cái gì hỉu chít liền, mừng thì ghi mững... Mắt mũi già thiệt rùi sếp ui 1

      Xóa
    2. Anh cũng muốn đổi cái nghề như lão thương gia này lắm, nhưng khổ nỗi là cái mũi của anh nó tịt mùi, không đánh hơi được, thử mấy lần mà sai bét nhè hà....
      Anh đang cố giấu con vịt quay Bắc Kinh to đùng phía sau đó...

      Xóa
    3. Anh dịch cho nhé : chcu1 mững là chúc mừng í mà, tiếng tàu nó như rứa đó phải không em VĐT?

      Xóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh