Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

Thử xem có nghiền không?


Hơn hai tuần trước, ngồi nhậu ở 2bis Hoa lư, tình cờ gặp và được cụng ly với Nguyễn Quang Lập, chủ blog “Quê choa” nổi đình nổi đám trong mọi giới, kể cả hệ  blog, Sóng rất hãnh diện với bạn bè, về khoe ầm lên là tao đã được ngồi, được tiếp bia, mời rượu với những người nổi tiếng, nhất là  được cụng ly với Bọ Lập và tự giới thiệu là đồng hương, đồng niên với bọ
(nghe đâu suốt mấy năm trời, dân Lệ Thuỷ và Quảng Trạch hơi bị "soi nhau" để dành suất "chủ xị"). Và cũng chút xíu vậy thôi, chẳng xin Bọ Lập một kiểu ảnh lấy hên…
Tuy vậy, với trang blog Quê choa, thì Sóng cũng đã tiếp xúc và theo dõi suốt gần 01 năm nay, kể từ khi biết nàng Bạch Dương (nói cho chính xác thì qua Quê choa mới biết Bạch Dương và qua Bạch Dương thì mới biết thêm Bọ Lập) . Và hầu như ngày nào nếu rảnh rỗi vào blog, thì Quê choa vẫn là ưu tiên số một. Nay mới có dịp diện kiến ông chủ của nó. Sau đó vào nhà Bọ thường xuyên hơn, Sóng biết có chương trình giao lưu Bọ Lập với Chuyện đời vớ vẩn
tại Café Thứ Bảy, 37 Nguyễn Đình Chiểu vào ngày 08/10/ 2011, rất gần nhà, nhưng không có điều kiện; vã lại mình là thằng vô danh tiểu tốt, đến đó lớ ngớ như bù nhìn thì quê độ, nên mình không đi. Về nhà kể chuyện với con gái, thôi hôm nào con kiếm cho ba một quyển “Chuyện đời vớ vẩn” của Bọ để ba đọc xem thế nào, chứ trên mạng nhiều người tung hô và PR cho Bọ nhiều quá, làm ba hồi hộp thêm. Con gái hứa, ba yên tâm đi.Hôm qua nhỏ đi làm về đưa Sóng cuốn sách và nói tặng ba nè. Mình xúc động, té ra nó biết giử lời hứa. Mở sách ra, ấn tượng đầu tiên là bút tích của nó: tặng ba, con Tâm. Ủa mình là bạn bè nó từ lúc nào thế nhỉ… Không ngờ nó lớn kịp bằng mình rồi, cả trong suy nghĩ, hành động và cả cách xưng hô nữa. Thế càng tốt. Cha con là bạn của nhau lại càng tốt. Hì hì. (Nói thêm rằng, Bọ bán bản quyền cho Thái Hà books cũng có lợi đôi bên :  giá chẳng rẽ chút nào so với túi tiền của dân chúng - 110k với 395 trang, sau khi xuất bản lần đầu 3.000 cuốn (chưa chắc với số lượng này vì nhà in hay giấu doanh thu) thì tái bản ngay lập tức. Tài thật, giỏi thật).

 Đọc những trang giới thiệu của Phạm Xuân Nguyên, Sóng tôi bị lôi cuốn ngay bởi cách đặt vấn đề của nhà văn sắc sảo này; đọc tiếp, đọc tiếp và Sóng bị lôi cuốn....Thôi thì khả năng cảm nhận của mình có hạn, và không thể có một lời khen nào hay hơn được nữa, chắc thế. Tuy đọc mới được 1/3 cuốn sách, nhưng có người đã nhìn thấy và giành mượn mất rồi.
Có một bài Sóng đọc mà cảm như thấy Bọ đã nói hộ rất nhiều người. Dù rằng tựa đề của bài viết , theo Bọ là " nhà văn chơi blog" nhưng Sóng nghỉ hễ ai đã chơi blog thì đềucó tâm trạng như vậy hết, cớ chi chỉ là nhà văn. Nhân đây Sóng post trang này, để tự mình thỉnh thoảng đọc lại cho đỡ nghiền, chứ vào nhà của Bọ nhiều khi bị nghẹt thở, xếp hàng mãi mà rồi phải quay về. Những ai chưa vào Quê choa của Bọ, những ai chưa đọc " Chuyện đời vớ vẩn" của Bọ thì nên thử một lần. Âu cũng là Sóng tiện thể PR cho Bọ luôn, để hôm nào có dịp may gặp lại, may ra Bọ mời Sóng một ly. Khà khà khà.


Nhà văn chơi blog
(Nguyễn Quang Lập)
Mình chơi blog từ năm 2007. Trước đó thì chẳng biết blog là cái gì. Vào mạng chủ yếu để check mail, xem qua loa vài tờ báo, thế thôi. Một hôm nghe đứa học trò chat với mình, nói thầy không lập cái blog cho vui. Mình hỏi blog là cái gì, nó bảo đó là trang web cá nhân dùng để giao lưu với mọi người. Khi đó mình nghĩ chắc blog cũng na ná trò chơi điện tử, người ta bày ra cho tụi trẻ chat chit giết thời gian. Thế nên mới có câu:
Mẹ ơi chớ đánh con đau/ Để con bắt ốc hái rau mẹ nhờ/Thôi đừng có đánh bài lờ/ Dẹp ngay bờ lóc tao nhờ, được không?
Thời đó còn Yahoo 360, mình thấy có mấy ông nhà văn cũng lập blog, nghĩ bụng mấy ông này buồn cười, khi không lại bờ lóc bờ leo, rõ là dở hơi chập mạch, hi hi. Thế rồi bỗng dưng mình nghiện blog từ khi nào không biết. Con gái học lớp 9 lập cho mình cái blog, nói ba viết đi. Nó giục năm lần bảy lượt, nể con quá mới viết đại một entry ngắn. Viết xong post lên xong rồi cũng quên đi, không để ý. Ba bốn ngày sau sực nhớ mới mở ra xem, có tới mấy chục cái còm (comments- phản hồi, nhận xét) đổ xuống không biết tự lúc nào, thật quá ngạc nhiên. Đa số các còm đều chào hỏi và bình luận, có những bình luận rất sâu sắc, chẳng khác gì một bài phê bình ngắn gọn súc tích của giới phê bình chuyên nghiệp. Không ngờ văn học mạng có tính tương tác hay đến vậy.

Xưa có một truyện ngắn đăng lên, giỏi lắm có vài cái thư bạn đọc, vài ba cú điện thoại bạn bè động viên chia sẻ. Thường thì ít khi nhận được những bình luận từ bạn đọc, tác phẩm đăng lên cứ như lọt thỏm vào hư vô, chẳng biết thiên hạ có đọc không, người ta khen chê thế nào. Văn học mạng hoàn toàn khác, chỉ cần mình post bài lên, vài phút sau đã thấy vài chục người, vài trăm người, thậm chí vài ngàn người vào đọc. Chừng một giờ sau bắt đầu nhận được vài chục cái còm, nếu cái mình viết có chút gì đó thú vị thì còm đổ xuống rào rào, một ngày có tới cả vài trăm comments, đặc biệt có entry số còm đổ xuống cả ngàn, không thèm nói ngoa.

Mình nhớ khi viết xong entry : “
Kỹ niệm nhỏ với Võ đại tướng” đã một giờ sáng. Nghĩ bụng giờ này chắc chẳng có ma nào đọc nhưng mình vẫn post bài lên. Đi nằm chừng một tiếng, chợt nhớ ra có sai vài từ. Khó ngủ, mình dậy mở máy sửa lại. Chẳng ngờ đã có hơn ba trăm cái còm đổ xuống với rất nhiều chiều ý kiến khác nhau. Choáng. Vừa mừng vừa sợ, không thể tưởng tượng nổi thiên hạ quan tâm đến bài viết này đến như thế.
Từ đó entry nào của mình cũng có từ một đến vài trăm còm. Hạnh phúc của nhà văn là được bạn đọc đón đợi và chia sẻ, hơn ba chục năm cầm bút chưa khi nào mình mới được tận hưởng hạnh phúc của nhà văn như thời này. Đã quá trời. Nhất là hoản cảnh của mình, từ ngày bị nạn suốt ngày ru rú ngồi nhà. Vợ đi làm con đi học, rất nhiều khi mình đơn độc giữa bốn bức tường. May có blog, ngày ngày mình ngồi nghe tiếng lao xao của bạn đọc xa gần qua các comments, vui đáo để. Nhờ thế mình viết nhiều hơn, hay dở chưa bàn, nhưng 4 năm mình viết blog, số trang viết gấp đôi số trang viết 30 năm cầm bút của mình cộng lại. Thật tuyệt vời.

Bây giờ thì nghiện rồi, nghiện nặng. Lắm khi mệt mỏi quá cũng muốn bỏ nhưng không cách sao bỏ được. Nói ra dại mồm, bỏ vợ còn được chứ bỏ blog thì không thể. Đi đâu lâu lâu là nôn nao muốn về nhà để vào blog xem sao, xem được bao nhiêu còm, bao nhiêu pv (lượt người truy cập). Thấy nhiều người còm, pv tăng vù vù, sướng cái lỗ rốn kinh khủng. Xưa mới mở blog, những ngày đầu thấy pv một, hai trăm đã sướng củ tỉ. Một ngày có một, hai trăm lượt người vào đọc cái của mình đâu phải chuyện đùa. Đến khi pv lên đến một ngàn/ ngày thì tâm hồn treo ngược cành cây. Đến bây giờ pv mỗi ngày vài chục ngàn, hơn 10 triệu lượt người viếng thăm, thật còn hơn cả một giấc mơ.

Sau một thời gian ú ớ mù mờ, coi mạng méo là thứ tào lao, văn học mạng là đồ vớ vẩn, đến bây giờ hầu hết các nhà văn đều đã thành thạo vào mạng. Ai cũng có một ngày vài giờ lướt mạng. Ngồi nhậu với nhau chỉ nói chuyện thông tin nhặt được trên mạng. Người nào không biết mạng tự nhiên bị chõi ra, cứ quê quê thế nào ấy. Nói thực các nhà văn xa rời mạng méo bị lạc hậu rất nhanh, nói chuyện gì cũng thấy quê quê cũ cũ, viết lách lại càng cũ mèm. May thay số này không nhiều, có lẽ chỉ chiếm 1% các nhà văn Việt đương thời.

Các nhà văn có blog cũng nhiều lắm, chắc đến hơn một phần ba số hội viên Hội nhà văn. Một thời gian dài các nhà văn không mặn mà với blog lắm. Cũng như mình ngày xưa, nhiều nhà văn cho blog là trò vô bổ của mấy ông đồ gàn, mấy lão dở hơi. Thậm chí có người cho là chỉ có bọn háo danh mới lập blog để khoe văn, nhà văn đàng hoàng không bao giờ chơi blog. Xưa Thùy Linh thấy mình, thằng Tiến ( Phạm Ngọc Tiến), thằng Nguyên ( Phạm Xuân Nguyên) chơi blog nó lườm nguýt bỉu môi, nói mấy ông này dở hơi, càng già càng hóa rồ. Ngồi nhậu đâu nghe tụi mình nói chuyện blog là nó vằn mắt lên, nói mấy ông hết chuyện để nói rồi à. Thằng Vinh (Nguyễn Quang Vinh) cũng thế, thấy mình chơi blog nó nhắn tin, nói để thời gian kiếm tiền nuôi vợ con anh ơi.

Hi hi bây giờ cả hai đều là những con sâu nghiện blog. Thùy Linh mới lập blog được hai tháng nay. Lúc đầu thấy ít người vào cũng hơi buồn, đến entry “Sexy tất cả trừ lòng yêu nước” pv tăng vù vù là mê luôn. Ngày ngày đọc cả núi bản thảo kịch bản, thỉnh thoảng lại mò vào blog xem pv tăng bao nhiêu, có ai còm không. Rời công sở về nhà chưa kịp cơm nước gì, mò vào blog re còm (reply- trả lời comments). Ăn xong chưa kịp rửa bát, vội vàng thả mâm đó lại mò vào blog re còm. Nửa đêm “ru” chồng ngủ xong là lẻn dậy viết bài. Trước đây cả năm Thùy Linh cũng chỉ viết một hai bài, từ ngày có blog nó viết liên tù tì, tuần vừa rồi nó chơi bốn năm bài, bài nào bài nấy rất công phu kĩ lưỡng.
Thằng Vinh thì khỏi nói, cứ post xong bài là nó nhắn tin loạn cả lên, nói vừa lên bài đấy, vào đọc đi, nhớ còm nhé. Nó phục còm và pv từ sáng đến tối. Một hôm  mình đến chơi nhà nó, thấy nó nửa đêm vẫn còn ngồi  thu lu phục còm. Mình cười, nói giờ này người ta ngủ hết rồi chẳng còn ai còm cho mày nữa đâu. Nó cười hì hì, nói không, còn thằng Thuận Nghĩa ở bên Đức, nó thường còm cho em  giờ này. Thằng này còm dài, đã lắm. Rồi nó ngâm nga:
Ai bảo chăn trâu là khổ/ Tôi chờ còm còn khổ hơn trâu. Hi hi nửa đêm nó gọi điện cho mình thì thào rất nghiêm trọng, nói anh ơi hạnh phúc vô biên… năm ngàn năm ngàn. Mình tưởng nó kiếm được năm ngàn đô, té ra blog cu cậu hôm đó pv đạt năm ngàn, chết cười.
Cũng chẳng bằng Phạm Ngọc Tiến. Đêm hôm rét mướt nó vẫn không chịu chui vào chăn ôm vợ cho ấm, cứ ngồi nhìn trân trân lên màn hình. Vợ nó ngạc nhiên, nói anh làm gì mà không đi ngủ. Nó lầu bầu, nói em ngủ trước đi, anh đang căng thẳng đây này. Vợ nó hỏi sao. Nó nói còn mười phút nữa là 12 giờ đêm, pv anh thiếu 2 khách nữa đầy 500, chờ mãi chẳng thấy ma nào vào, điên thế chứ. Vừa dứt lời thì có 4 khách vào, nó nhảy cẩng lên, nói a ha mơ được ước thấy, bố mày vượt mức kế họach rồi. Vợ nó ôm bụng cười rũ. Có đêm đến 3 giờ sáng nó gọi điện. Mình giật mình hoảng hốt tưởng nhà nó có chuyện gì. Nó rầu rỉ nói vợ ốm con đau tao chẳng thèm gọi cho mày đâu, nhưng chuyện này thì tao phải gọi. Mình nói chuyện gì, nó bảo vừa đổ về chục còm, sướng rêm nhưng tòan còm “phản động” mày ạ. Mình nói thế thì xóa đi. Nó thở ra, nói xóa dễ thế thì tao chẳng hỏi mày. Chờ mãi mới kiếm được chục còm, xóa cái còm nào tiếc đứt ruột cái đó, loại còm này bỏ thì thương vương thì tội, tức thế chứ. Nó hạ giọng rầu rĩ, nói người ta bảo cấm có sai:
Bầm ra ruộng cấy bầm run/ con chơi bờ lóc còn run hơn bầm. Hi hi.(trích trong Chuyện đời vớ vẩn)

Bổ sung : Hôm qua thứ Sáu, 14/10,  Sóng lại có dịp diện kiến và lần này ngồi chung bàn nhậu với Bọ, không phải tình cờ như trước. Cơ may qua bạn bè, Sóng được tiếp xúc với Thắng, một chủ DN trẻ, năng động, hoạt bát và rất yêu thích văn thơ nhạc, hát ca. Được mời đến vườn lan của DN này ở mãi tít quận 2, được hứa hẹn sẽ chiêu đãi một bữa câu cá trên hồ, ngắm vườn lan, nhậu bê Củ Chi thui quay nguyên con và tùng xẻo tại chỗ; và nhất là có Bọ Lập, Đỗ Trung Quân, Huy Đức tam gia, Sóng ok liền.
Và thật ngoài sức tưởng tượng, cơ ngơi của chàng trai trẻ tuổi gốc Đồng Hới này có thể nói trên cả tuyệt vời. Sau khi ngắm vườn lan, câu cá với trong khoảng 1 giờ, rồi ngoắt cần câu với bia, rượu, đồ mồi hấp dẫn, lại được nghe Đỗ Trung Quân trổ tài liên khúc mà không hề bị ảnh hưởng bởi "chùm khế ngọt", nghe tay chủ nhà Thắng hát về biển (DN này kinh doanh vận tải và đánh cá biển) và nhất là nghe, xem đạo diễn (nghe nói thế) Phong trình bày một chặp đủ thể loại, Sóng ra về lại được tặng mấy chú Trê mới câu được hồi trưa, về chiên giòn chắm nước mắm gừng khoe với bà xã là anh có tài... sát cá.
Dưới đây là vài hình ảnh của cuộc vui này.

Trong vườn lan của ông chủ Thắng
thư giản với cần câu  trong lúc chờ lai rai
Vị trí ngồi câu cá
Bê tươi đang được quay 
Bổ sung thêm đồ mồi
và sánh vai  với những người nổi tiếng

6 nhận xét:

  1. Được nhậu cùng người nổi tiếng thích nhỉ?

    Trả lờiXóa
  2. Thích nhẩy hê hê. anh cài đặt không nhập mã xác nhận từ khi còm được không. em nhác gõ mã xác nhận từ như blog yahoo ngày xưa lắm

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh không biết cách nào cả. Có lẽ đưa em vào vòng kết nối xem như thế nào nhá. Sau đó em còm thử lại xem nó có bắt gỏ ko!

      Xóa
  3. Có năm anh mà xử nguyên con bê thui , chịu sao nổi trùi ?!!!
    Nghe anh quảng cáo, hôm nào em mò sang blog Quê Choa mới được! hì hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đó là 5 chàng đứng làm dáng với bê thui thôi, chứ hôm đó đông lắm, khoảng 20 em chân dài, 10 chàng ..quần ngắn, nhậu tù tì... nhưng vẫn còn bê mang về em à.
      Em thử vào quê choa xem sao, nhưng độ này bọ Lập lười viết, chỉ hay cop bài người khác và.. hơi nặng về chính chị chính em, mất tính chất văn chương rùi...

      Xóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh